Thursday, November 10, 2016

Phải minh bạch TRẬN CHIẾN LAM SƠN 719 vì bị bóp méo từ mọi phía.


Lò sát sinh hậu cần 604 Lam Sơn 719
Phía MACV lượng giá, Quân-lực VNCH tấn công vào Tchepone làm cho quân BV lúng túng phản ứng chậm chạp, vì lý do quân BV bị thiệt hại quá trầm trọng, trong khi Quân-lực VNCH tiến rất nhanh mà đại bộ phận lực-lượng BV đang kẹt tại đường 9 vào khoảng 5 cây số phía Tây/Nam Aluối, chuẩn bị đào hầm hố cho một cuộc phục kích xa luân chiến. Cuối cùng ông Robert-Thompson đến thăm bất thần cũng được MACV báo cáo: Phải đợi ít nhất 10 ngày nữa, quân BV mới có khả năng chỉnh đốn hàng-ngũ để phản công lại quân VNCH vì bị B-52 Arc Light cường tập bảo vệ chung quanh quân bạn 300 đến 500 thước, tôi tự cho rằng “Yểm trợ tiếp cận” (Air ground closed support)
Quân BV vẫn tin-tưởng rằng: dù không đuổi-theo kịp nhưng quân VNCH phải chấp nhận một cuộc đụng độ sơ khởi bằng một Sư-đoàn rất thiện chiến đang chốt kiềng chận đứng bước tiến, và sẵn-sàng phục kích chiến đẫm máu. Đó là Sư-đoàn 2 Sao Vàng của BV đang án ngữ tại Căn-cứ Hậu-cần 604; Có lẽ cũng vài ngày nữa, khi nỗ lực chính của Quân-lực VNCH, từ Tchepone chuyển về hướng Nam bỏ ngang quốc lộ 9 để tiến về đường 914 thì một trận chiến khốc liệt nhất sẽ xảy ra tại đây. Trong khi đó thì Tổng lực Quân CSBV sẽ cố bôn-tập trên đường 92 tiến xuống phía Nam để sẽ giao tranh ác liệt với toàn lực của Quân Lực VNCH; Chắc chắn cuộc giao tranh đẫm máu sẽ xảy ra. Và nơi đây mới đúng là mục tiêu cho hai đối chủ lực quân mạnh nhứt, phải tràn ngập đánh tiếp-cận giáp lá cà và nhân cơ hội thời điểm nầy, B-52 chiến thuật từ Utapao và B-52 chiến lược từ Guam sẽ tha hồ triệt tiêu hai đối lực nồng cốt nầy trong mục tiêu hoàn thành định kiến-1 (Axiom-1) Hai chủ lực quân nầy sẽ phải bị hủy diệt, nhưng đó lại là mục đích tiết kiệm xương máu để kết thúc chiến cuộc Việt Nam sớm hơn theo dự mưu.
Sự ra lệnh rút lui đột ngột của TT Thiệu làm Tướng Giáp bể kế hoạch tấn kích quân VNCH tại Căn cứ hậu cần 604, nằm trên đường 924 xuôi theo dòng sông Xebiang Hiang, một lực lượng CSBV mạnh nhứt đã lỡ bôn tập về Ðông Nam Tchepone, nên đã mất đà muốn trở lại làm các chốt chận cấp Trung đoàn trên đường 9 cũng đã quá trễ, theo kế hoạch ước mong tiêu diệt hoàn toàn quân lực VNCH trên đường rút lui về Khe Sanh. Nhưng việc đó không xảy ra vì đã quá muộn màng mà không có phương tiện di động nhanh bằng trực thăng để tạo thành các chốt chận cấp Trung đoàn; Đồng thời không quân chiến thuật đả oanh tạc các xe molotova chở đạn dược cho lính BV trên đường 92B và 922 làm thiệt hại đáng kể các trung đoàn 29/324B và 36/308.
Ngày 9/March, kể cả hai Tướng Viên và Lãm đề nghị với TT Thiệu nên chấm dứt cuộc hành quân phiêu lưu quá lâu nầy đi, càng sớm càng tốt. “Đã đến lúc chúng ta nên rút ra khỏi chỗ nầy” Để kết thúc, TT Thiệu quyết định cho lệnh rút khỏi Tchepone liền tức khắc, không có chần chờ, bởi lẽ đã hoàn thành mục tiêu “chiến-thuật” là đặt dấu chân lên trên mảnh đất đó (cho phóng viên báo chí nhảy xuống chụp hình tại Tchepone, nhưng không thấy phóng viên Phạm Xuân Ẩn xuống đó, vì Ẩn rất tinh ranh, ở Ấp-Bắc rất an toàn khi đáp xuống, còn ở Hạ Lào chỉ có bốn phóng viên ngoại quốc thiếu hiểu biết nên mới bị phòng không bắn tan xác trên không khi quá giang UH1-H của LĐ51TC) TT Thiệu bèn ra lệnh cho Tướng Lãm: “Cho một đơn vị nhỏ của Sư Đoàn-I.BB… xuống đái một bãi rồi về!” ngay sau khi TT Thiệu phát hiện các LZ ở giai đoạn-2 đều đặt tên các tài tử Cinê: Sophia (Lorren), Liz (Taylor), Lolo (brigida), và Bob (Hope)…
Câu nói trên đã làm đảo lộn kế hoạch hành quân của Tướng Alexander Haig và những gì tam-trùng Phạm Xuân Ẩn đã giải bày cho Tướng Giáp đều bị đảo ngược, làm điên đầu viên tham mưu trưởng Donald Rumsfeld. Nhưng TT Thiệu vẫn được yên lành, vì là thời điểm tình hình chính trị miền Nam cần phải được ổn-định để quân Mỹ tiếp-tục rút về nước theo lịch trình nhu cầu hành khách cho các chuyến bay đã booked trước [air passager] Tướng Abrams khi nghe được tin tức nầy, thì điên người lên, bèn đề nghị với TT Thiệu, thay vì không những không rút quân, mà phải tăng quân thêm Sư-đoàn 2 BB hiện đang trấn đóng tại Chu-Lai vào chiến trận.
TT Thiệu liền từ chối, tuy nhiên, chỉ một điều kiện duy nhất là nếu phía Mỹ chỉ cần gởi vào tham chiến với một Sư-đoàn bên cạnh Quân-lực VNCH thì chúng tôi sẽ chiến đấu đến khi nào phía Mỹ cho là hoàn thành cuộc hành quân rồi cùng rút về; Dĩ nhiên cả hai ông Thiệu và Abrams đều hiểu những đề nghị đó sẽ bị cấm cản bởi hành pháp của Hoa-Kỳ đang cho lệnh tiếp tục rút quân, dù rằng “danh chưa chánh ngôn chưa thuận” theo như cái tổng đài Kissinger người truyền lệnh [nhưng với “Nhóm ăn sáng” WSAG mới là đầu não, sẽ bày ra quyết-định Hiệp định hoà binh Paris 1973 để hợp thức hóa “danh chánh ngôn thuận” việc rút lui sau] Tuy nhiên, Tướng Viên cũng tỏ bày cho Abrams biết bằng một ngôn từ chính-trị không là Tướng lãnh: “TT Thiệu không muốn phiêu lưu kéo dài cuộc chiến, với lý do đơn giản, vì các đơn vị tham chiến chưa chuẩn bị “thế chiến-lược” lâu dài tại một nơi xa lạ!”
Suốt thời gian thăm viếng VN của Tướng Haig, ông không muốn tiết lộ những lủng củng trong nội bộ về cuộc hành quân qua biên giới Cambadia của QLVNCH 1970 vì phạm “Power Act” và sự đụng chạm trầm trọng giữa Nixon và Secret Society. Tại Bộ-tư-lệnh tiền phương Quân Đoàn 24, ngày 18/March, Tướng Haig nói với Tướng Surtheland rằng: “Hoa Thịnh Đốn muốn thấy Quân-Lực VNCH phải tiếp tục ở lại tại Lào cho đến hết tháng April!” Ðối TT Thiệu câu nói “trật-thượng” nầy sẽ rơi vào bãi sa mạc.
Đương nhiên việc rút quân VNCH về lại là chắc chắn Tướng Abrams không vui tý nào, bằng cách nầy hay cách khác Abrams cố thuyết phục TT Thiệu coi xem sao.
Abrams nói: “Tôi rất tin-tưởng và càng cũng cố niềm tin hơn, Quân đội của tổng thống ở đó và cũng chỉ nơi đó sẽ đem lại cuộc chiến thắng cuối cùng cho cuộc chiến” và Abrams tiếp-tục. “Đây là dịp may bằng vàng, tuy có chiến đấu cam go… nhưng đừng nên bỏ lỡ dịp may đó!” Kẻ thù đã chịu chấp nhận cuộc chơi nầy, tại sao lại bỏ cuộc và đây là cuộc chiến sẽ ghi vào quân-sử (dĩ nhiên sẽ ghi vào Viện Văn-khố của Quốc-gia Hoa Kỳ như hình ảnh hồ sơ mật và cái tên cuộc hành quân ở trang đầu)
Abrams tiếp: “Khi chúng ta cần dồn hết hỏa lực trên đầu địch, thì CSBV không thể nào tránh khỏi sự đau thương, bầm dập ngay; chứng cớ một phân nửa chiến xa địch đã bị hủy diệt, phân nửa súng phòng không đã bị tiêu hủy và 10 trong số 30 Tiểu đoàn đã bị loại ra khỏi vòng chiến (trong sự tiên liệu của trục Secret Society) Nhưng sự thiệt hại của phía VNCH cũng không ít: 1,118 đã đền nợ nước, 4,000 bị thương và 209 người bị ghi là mất tích cùng với vô số chiến cụ bị hủy diệt cũng như bị bắt buộc phải bỏ lại trên đoạn đường rút lui cho B-52 thiêu hủy.
-Về phía phi hành đoàn Không-kỵ và Trực thăng VN: Riêng các đơn-vị phi hành của Liên Ðoàn 51 Tác Chiến chúng tôi có: 10 chết [PÐ-213: 4, PÐ-233: 4, PÐ-219: 2] 11 bị thương và 4 bị ghi là mất tích (MIA)
-Không-kỵ Hoa-kỳ có: 215 người chết và 38 MIA người bị ghi là mất tích, 109 phi cơ bị bắn hạ nghe thấy mà chóng mặt (thể theo nguồn tin của MACV-SOG)
Tướng Weyand, người phụ tá cho Abrams cũng dẫn giải rằng: Tại Tchepone, Sư-đoàn Không-kỵ đã có mặt trên vùng trời đó hơn cả chục ngày trước khi lực lượng VNCH bước chân tới, dĩ nhiên vì phòng không dầy đặt B.52 từ Căn-cứ Utapao phải can thiệp tích cực hủy diệt phòng không từ trên cao 25,000 bộ và những kho tiếp liệu mà Bộ binh VNCH chưa dẫm chân đến. Đó là những tin tức xác thực từ những phi vụ không thám điện tử U-2 cũng như do các vị chỉ huy diện địa ngoài mật trận. Thế nên để đi đến kết luận, Weyand tiếp: “Theo sự hiểu biết của tôi, cơ sở hậu cần của địch đã bị hủy diệt ở mức độ đáng kể, cũng như chúng ta đã thành công ở Cambodia năm 1970”.
Ngày 18/March, Quân BắcViệt của Mặt trận B.70 tình cờ phát hiện quân lực VNCH lui binh trên con đường thất-thế độc-đạo thuộc đường 9 Nam Lào, thay vì tam-trùng Ẩn cho rằng đụng độ cuối cùng tại căn cứ hậu cần 604. Quân CSBV liền bôn-tập khẩn cấp từ các địa điểm án-ngử phục kích quân lực VNCH ở quanh vùng phụ cận Căn cứ 604, trở lui về trục Ðông-Bắc, tạo thành những chốt kiềng cấp Trung-đoàn để chận quân lực VNCH lui về Khe Sanh. Một cuộc phục kích từng ‘Chốt’chận với cấp Trung-đoàn, nhỏ nhất là cấp Tiểu-đoàn, quyết tâm tiêu diệt trọn ổ, hay tiêu diệt từng cánh quân riêng rẽ; Đồng thời, Chính ủy các Sư-đoàn tuyên truyền trong bộ-đội chúng qua sự bảo đảm của tam-trùng Phạm Xuân Ẩn là: “Quân lính Miền Nam sẽ nổi loạn vì phải đội lên đầu hàng ngàn trái pháo đạn đủ loại, không nghe lời cấp chỉ huy và tự ý chạy trốn về biên giới. Vì là âm mưu hủy diệt QLVNCH của Donald Rumsfeld. Và quân đội Miền Nam sẽ bị thất bại thảm hại” Võ Nguyên Giáp đã được Nhóm phản chiến của Jane Fonda và John F Kerry cho biết trước và ‘mớm’ cho Tướng Giáp dụ-khị tuyên bố rằng: Nếu quân lực VNCH chiếm được Tchepone, có nghĩa là Căn cứ 604, thì được xem như QLVNCH toàn thắng! Có nghĩa dùng B-52 tiêu diệt 2 đối lực. Qua sự giảng giải rõ ràng bằng tiếng Việt của Phạm Xuân Ẩn. Vì quân BV, Sư-đoàn-2 Sao vàng đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, đào các hầm hố và công sự rất kiên cố để phục kích QLVNCH ngay tại đó, nhưng không ngờ TT Thiệu đã dám làm bể kế hoạch chiến lược của trục Ma-Quỷ nầy.
Trong khi 42 ngày đêm chiến đấu, quân VNCH vẫn giữ vị thế thượng phong với 37 mạng người đổi lấy 245 địch theo thống kê toán học, còn 85 mạng đổi lấy 600. Phần nhiều bị hủy diệt bằng hỏa lực của phi cơ trút lên đầu CSBV hàng chục ngàn tấn Bom; Với 1,280 phi xuất B.52 chỉ trong vòng có 30 ngày; Nhưng Tướng Viên thì cho rằng, cuộc hành quân nầy, Không kỵ Hoa-kỳ chưa đáp ứng yêu cầu, Ông cho đó là nguyên nhân thời tiết sương mù tan quá trễ và Trực thăng không cung ứng đủ nhu cầu tiếp đạn dù được 100% yễm trợ, trong khi Bộ-đội BV đã có sẳn tại chỗ trên 30,000 tấn đạn đủ loại pháo, và nhất là các xe nước tiếp tế cho các Đồi cao không đủ, binh lính đã chịu cảnh nóng và khát đang xảy ra triền miên bên Lào làm giao động tinh thần binh sỉ không ít, ngoài ra không đủ ấm trong đêm tối. Nhưng MACV cho rằng lời phàn nàn của Tướng Viên nếu đúng thì nên hình dung cả 600 chiếc UH-I và 55 chiếc Chinook, chả lẽ như thế không đủ sao, cho dù chỉ có 18 Tiểu-đoàn xung trận? Mà tính sơ sơ thì không đủ thật, thí dụ: Mỗi ngày 40 Chinooks khả dụng hành quân aircrafts in commission xem như được 80%. Mỗi chiếc Chinook chỉ móc được dưới bụng trên 2 tấn và chỉ dùng tất cả cho mốc đạn pháo binh không thôi cũng chưa đủ cung cấp cho 10 Pháo đội, mỗi ngày bay ít nhất từ 5 cho đến 8 tiếng. Như vậy về đạn súng lớn cũng chưa đủ, còn nói chi đến đạn súng nhỏ cho các đơn-vị tác chiến như nước uống và xăng cho Lữ-đoàn-1 Đặc-nhiệm. Rumsfeld tham mưu trưởng “Nhóm ăn sáng” [nhóm theo dỏi tin tức hàng giờ và chỉ có quyết định vào giờ chót, thí dụ như chiến dịch oanh tạc Hà Nội Linebacker-2 chẳng hạn, còn Lam Sơn 719 từ Rolling Thunder qua Linebacker để cân bằng lực lượng đôi bên mà Tướng Abrams đòi hỏi B-52 phải can thiệp bằng yểm trợ tiếp cận [Air Ground Closed support] để bảo vệ an toàn cho 3 lược đổ quân đến vùng phụ cận Tchepone gồm 800 chuyến] Chủ tâm của Secret Society là muốn hủy diệt quân lực VNCH tại vùng sơn khê kho tàng 604 nơi rừng thiêng núi thẳm nầy hầu khi kết liễu định kiến-1 được ít đổ máu hơn và Sàigòn không thành đống gạch vụn như Cổ thành Đinh Công Tráng, Quảng Trị.
Một vị Tướng Mỹ độc nhất xung trận trên bầu trời Tchepone, đó là Tướng Sid Berry, tư-lệnh phó SĐ/101 thì cảm nghĩ rằng: “Ngay đến giữa buổi trưa oi-ả ở vùng Hạ-Lào, mặt trời cũng phải nhường bước cho một lớp sương khói của súng đạn thật dầy như một lớp bụi bao quanh vũ-trụ che mắt mọi người kể cả các Phi công bay ngang trên đó để tìm-kiếm vị trí quân bạn. Tính đến ngày 24/March, Không quân Chiến thuật đã bay hơn 8,000 phi vụ oanh kích, hầu như mỗi ngày trung bình 150 phi xuất. Coi như mỗi 10 phút một phi vụ suốt trong 24/24 tiếng đồng hồ; Cứ mỗi đêm, suốt đêm, 3 chiếc Phi cơ điều không tiền tuyến, 3 chiếc thả trái sáng hỏa châu và 3 chiếc AC 130B yểm trợ hoả lực, luôn luôn túc trực bao vùng. một chiếc cho quân Dù, một chiếc cho BĐQ và một chiếc cho SĐ1BB; Ngay đến về Không-vận Chiến thuật, lúc cao-điểm, tại Phi trường Khe Sanh, cứ trung bình 8 phút là 1 vận tải cơ C.130 đáp xuống đổ tiếp liệu.
Đại Tá Ray Battreall, người Sỉ-quan tham mưu nhiệt thành nhất của Quân-đoàn-1, Tiền Phương (Khe-Sanh) và không có cuộc họp nào tại đây mà ông cũng như Tướng Phú vắng mặt. Battreall có con mắt kinh nghiệm nhận xét: trong chiến cuộc nầy, quân đội cấp dưới phải nói trắng ra rằng, có kỷ luật và rất thiện chiến, duy cấp chỉ huy của họ thì thiếu khả năng lãnh đạo (Tướng lãnh và Tham mưu) Cuối cùng Battreall nhận xét về sự chạm trán và thử thách của Tướng Lãm và các Tướng dưới quyền ông, Tướng Lãm là Tướng về phe nhóm chính trị hơn là chiến đấu, Lãm chỉ huy 2 Sư-đoàn lại cách nhau bởi ngọn đèo Hải Vân. Bộ Tư Lệnh của Lãm lại chưa bao giờ thiết kế hành quân, điều động chiến đấu phối hợp với những Sư-đoàn và đơn vị biệt lập với nhau; Lãm lại theo các Tướng tiền nhiệm cứng ngắt hoá vấn đề lãnh đạo, chỉ huy thiếu linh hoạt, ứng xử không thích nghi với tình thế của chiến trận, nặng về lệnh lạc trên giấy tờ hơn thực tế ngoài mặt trận, không cách mạng hóa chiến thuật (up-date) trên đà mỗi ngày mỗi đổi mới. Tóm lại, Tướng Lãm trong cuộc hành quân Lam Sơn 719 đã chứng tỏ thiếu khả năng hoàn thành mục tiêu do thượng cấp giao phó, thiếu phấn đấu linh hoạt trong thử thách. Thường xuyên núp ở thành phố lớn như Đà-Nẳng, chỉ để lại Bộ tham mưu nhẹ nơi Khe Sanh; Thế nên Tướng Lãm điều binh trên phương diện giấy tờ qua các công điện nhưng chẳng biết thực tế nơi chiến trận ra sao, nhiều khi không hiểu sự phối hợp giữa Quân-đoàn và các Đơn-vị trực thuộc như thế nào. Cuối cùng Lãm đã làm tiêu hao Lữ-đoàn-1 Thiết-kỵ để cho đại tá Nguyễn Trọng Luật tiến thối lưỡng-nan; khi phải tùng thiết với quân Dù, cả 2 quân chủng nầy cũng không hiểu nhiệm vụ mình phải làm những gì; Ai chỉ huy ai! Giữa một Tiểu đoàn Dù và một Chi-đoàn thiết vận xa, Ai chỉ huy ai; Hay ngược lại, 2 Tiểu-đoàn Dù với một Thiết-đoàn thì sao!? Như đã xảy ra gần dưới chân Đồi-31 ngày 22/2/71.
Các Lữ-đoàn Dù và TQLC rất thiện chiến, không chê được chỗ nào, nhưng lại chưa có kinh nghiệm hành quân chung ở cấp Sư-đoàn. Thế nên vị Tư-lệnh Sư-đoàn và Bộ tham mưu hoàn toàn chưa bao giờ có kế hoạch chiến đấu cho toàn bộ phận một Sư-đoàn; Các Tướng lãnh khác thâm niên hơn, xem thường và không hợp tác với Lãm cũng là một điều không thể chê trách được. Cho nên cuộc hành quân nầy, Lãm xem như không có quân và trách nhiệm ở cạnh sườn phía Bắc của Quốc lộ 9, mà chỉ biết duy nhất có Sư-đoàn 1 BB trực thuộc, trung thành và cứ như thế mà tiến lên từ Đông sang Tây, miễn sao đến Tchepone chiếm xong mục tiêu là được.
 Vài ngày sau đó, Phi công của Lữ-đoàn Không-kỵ mô tả rằng, họ phải bay trong một vùng trời bảo lửa với đủ loại phòng không và từ chối không chịu dấn thân thêm nữa vào những chuyến bay trên bầu trời Tchepone. Tướng Lãm, sau một lúc đắn đo rồi phản ứng: “Không được, chúng ta có B.52, chúng ta phải tận dụng tối đa… xong chúng ta sẽ đổ quân. Đây là lệnh phải thi hành thôi” Trong khi các Phi công Mỹ cho biết, thấy nhiều cụm khói chung quanh các điểm cao, phụ họa với vài thước đất bụi mù mịt, chỉ dấu cho biết các ổ phòng không đang được che dấu dưới hầm sâu và chỉ đem ra bắn khi cần thiết. (Vì Hà-Nội đã chuẩn bị từ lâu qua cơ quan phản tình báo hay qua danh nghĩa Nhóm phản chiến John F Kerry đã tiết lộ phóng đồ hành quân cho Võ Nguyên Giáp) Chính mắt tôi đã trông thấy, một đoàn Trực thăng gồm 2 Gunship Cobra và 2 Chinook CH.47 đang vào vùng trên độ cao trước mặt tôi, và từ dưới cạnh sườn đồi, từng cụm khói toả ra chỉ dấu ‘đạn đi’. Liền tức khắc 2 chiếc Gunships vào đội hình nhào xuống ‘prep’vào vị trí vừa nổ súng; Thình lình một chiếc Chinook trúng đạn bốc khói, chiếc còn lại lên cao độ để sẳn sàng bay yểm trợ chiếc trúng đạn. Phi cơ quan sát OV.10 Bronco bay tới ngay tức khắc vần vũ tìm kiếm ổ phòng không. Chiếc Chinook trúng đạn không rớt ngay mà vẫn cố gắng bay thêm được vài dặm nữa rồi mới rớt trên một triền đồi, lăn nhiều vòng, rồi cuối cùng được một thế đất khá bằng phẳng chận lại.
Tướng Lãm vẫn duy trì ý định dùng tối đa Hỏa lực B.52, Lãm muốn rằng khi Sư-đoàn 1, đứa con ruột của ông đổ xuống sẽ không bị một sự kháng cự nào của địch, và người cũng như vũ khí của địch phải được quét sạch. Đó là một sự dứt khoát mà Lãm cho rằng, một quyết định can đảm? Battreall tiếp: Người Mỹ chỉ bó tay mà không có một ý kiến nào? Dù sao cũng khen Tướng Lãm rất khôn ngoan ở điểm nầy, kết quả Tướng Abrams đành phải ra lệnh để bảo vệ Sư-đoàn Không-kỵ; Khi cuộc chiến xảy ra ác liệt ở quanh vùng phụ cận Tchepone. B.52 phải đổi chiến thuật từ “răn-đe” (interdiction) qua yểm trợ tiếp cận (air ground closed support) cho quân bạn và nhất là các vận tải cơ Gunship AC130B, Spectra cùng phối hợp với B.52 chiến thuật nằm ngay tại Căn-cứ Utapao bay qua tiêu diệt một số lớn xe molotova đang chuyên chở số đạn pháo có sẳn từ điểm ‘nguội’ căn-cứ 611’ qua điểm ‘nóng’ cố làm giảm bớt cường độ phòng-không cổ điển của Bắc Việt.
Trước khi xuất phát cuộc hành quân Lam Sơn 719, tháng January/1971, Kissinger đã hỏi CIA ước tính thật chính xác về khả năng quân đội Miền Nam khi tiến chiếm Tchepone, thì phản ứng của quân đội BV sẽ ra như thế nào? Dù rằng chúng ta sẽ yểm trợ tối đa cho họ, tuy nhiên quân đội ta sẽ không tham gia cuộc chiến! Sau đó, Tướng Bruce Palmer đánh giá bằng bút tích: “về điểm nầy, thật vô cùng chính xác, quân BV phản ứng vô cùng mãnh liệt!” Và cũng đúng vào ngày họp ở Paris, thứ 100 (21/January/1971).
(còn tiếp)
                                                                 QUEENBEE-1