Thời
gian hai, ba tuần qua, nhân ngày giỗ thứ 45 của cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương,
truyền thông cũng như các trang mạng Việt ngữ hải ngoại, đã liên tiếp đăng bài
viết, bài mới cũng như bài cũ, về cái chết của “Người anh hùng Mũ Ðỏ tên
Ðương”, về ca khúc “Anh không chết đâu anh” của cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, và
tường thuật cuộc lạc quyên gây quỹ giúp đỡ gia đình bà quả phụ Nguyễn Văn Ðương
do ông Thị trưởng Thành phố Westminster Tạ Ðức Trí khởi xướng, mà kết quả vào
lúc chúng tôi viết bài này (Thứ Bảy 2/4/2016, giờ Ðông Bộ ở Úc) đã lên tới 32.715 Mỹ
kim.
Tóm
lại, toàn là những chuyện “nức lòng” (bài viết), “ấm lòng” (kết quả lạc quyên);
trong bối cảnh đó, chúng tôi mà viết một bài “buồn lòng” chắc chắn sẽ bị độc giả
xỉ vả là lạc quẻ, lạc tông, lạc điệu! Biết thế nhưng vẫn phải viết, viết để giải
tỏa nỗi buồn đeo đẳng suốt mấy tuần qua.
Thảm kịch của một gia đình
Theo
nội dung cuộc phỏng vấn bà Trần Thị Mai, tức bà quả phụ cố Ðại úy Nguyễn Văn
Ðương, của đài truyền hình Việt ngữ SBTN vào cuối tháng 5/2015, và bài phỏng vấn
mới đây của báo Người Việt ở Hoa Kỳ, người ta được biết gia cảnh
của mẹ con bà từ ngày chồng hy sinh cho tới nay như sau:
Từ
năm 1971 tới năm 1975, nhờ lương “cô nhi quả phụ” của chính phủ VNCH, bà Mai đủ
để nuôi 4 con - 3 trai 1 gái. Sau khi cộng sản chiếm miền Nam, cuộc sống của mẹ
con bà đã gặp rất nhiều khó khăn, về mặt chính trị cũng như kinh tế. Về mặt
chính trị, bà Mai cho biết “thời gian đầu, họ (CSVN) kiểm tra hộ khẩu nhà tôi
liên tục. Có nhiều đêm tôi không dám ở nhà vì sợ cảm giác gõ cửa lúc nửa
đêm...”
Về
mặt kinh tế, bà Mai đã lăn lộn đủ thứ nghề mà vẫn không khá được, các con không
được học hành... Sau đó, vì cuộc sống đói khổ và cũng vì sắp tới tuổi “nghĩa vụ
quân sự” (đi bộ đội), hai người con trai lớn đã phải bỏ trốn sang Campuchia làm
nghề cạo mủ cao-su, rồi chết nơi xứ người vì những căn bệnh hiểm nghèo, mà theo
bà Mai có lẽ vì “phải hít mùi cao-su quá nhiều và ăn uống kham khổ nên đổ bệnh”.
Người
con gái thì lấy chồng ở bên nhà chồng, còn người con trai út, Nguyễn Viết Xa,
năm nay 47 tuổi, làm nghề chạy xe ôm, sống với mẹ.
Bản
thân bà Mai, năm nay 76 tuổi, bệnh tật đầy mình, con mắt bên trái đã mù hẳn vì
tai nạn sập nhà. Hiện bà đang sống trong căn nhà của bố mẹ chồng (tức cha mẹ của
cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương) để lại.
Khi
được phóng viên báo Người Việt hỏi về điều hối tiếc nhất, và
điều hãnh diện nhất, bà Mai cho biết:
“Ðiều
tôi hối tiếc nhất là chưa nuôi dạy con được tốt. Bốn đứa con không đứa nào được
học hành đàng hoàng. Hai đứa đầu thì đã mất, đứa con gái lấy chồng thì cũng tạm
ổn, nhưng thằng con trai út thì vẫn phải hành nghề xe ôm kiếm sống qua ngày.
Tôi có lỗi với anh Ðương về điều này (nói tới đây, bà Mai khóc).
Còn
điều tôi tự hào nhất thì chắc chắn là về anh Ðương. Tôi tự hào khi có một người
chồng anh dũng như vậy. Bản thân tôi không “bước đi bước nữa” cũng vì lý do
này. Với tôi, anh Ðương vẫn luôn là người hùng.”
Về
mong ước cuối đời? Bà Mai thổ lộ:
“Với
tôi thì tuổi đã già, tôi không mong muốn gì hơn là có thể được sang vùng Hạ Lào
năm xưa, để hỏi thăm về tin tức anh Ðương. Tôi biết là rất khó có thể tìm được
xương cốt của ảnh, nhưng ít ra tôi có thể chứng kiến được vùng đất nơi anh ấy
đã bỏ mình. Từ ngày anh ấy mất cho đến giờ, tôi chưa một lần được sang vùng đất
đó, vì nhiều lý do, trong đó vì không có kinh phí và người dẫn đường, cùng với
những bề bộn của cuộc sống làm tôi vẫn chưa thực hiện được mong ước của mình”.
*
* *
Sau
khi báo Người Việt đăng bài Thăm bà quả phụ “Người anh
hùng Mũ Ðỏ tên Ðương”, rất nhiều độc giả đã liên lạc với tòa soạn bày tỏ sự
quan tâm và giúp đỡ gia đình bà. Ðể độc giả hiểu rõ hơn về gia cảnh hiện tại của
gia đình, phóng viên Việt Hùng đã tới tận địa điểm hành nghề xe ôm của anh Nguyễn
Viết Xa, người con trai út của cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương, ở ngã tư Dương Tử
Giang - Nguyễn Chí Thanh, phường 4 quận 11 để tìm hiểu.
Anh Nguyễn Viết Xa. Hình: Người Việt
Theo
sự mô tả và quan sát của phóng viên Việt Hùng, anh Nguyễn Viết Xa có nét da
ngăm đen (vì dãi nắng dầm mưa suốt 20 năm!), to cao, hiền lành, cung cách hành
nghề rất “lương thiện”:
PV
Việt Hùng kể lại:
...Chiếc
xe Dream “made in China” cũ nát từ từ lăn bánh. Khách hàng là một người đàn ông
đứng tuổi, dáng vẻ khắc khổ, hỏi ra mới biết là người dân ở quê lên Sài Gòn
khám bệnh. Anh Xa chở khách tới bệnh viện Chợ Rẫy, xuống xe anh lấy 10,000 đồng
(gần 50 xu Mỹ), rồi nở nụ cười “chúc anh mau lành bệnh nhé!”
Quay
xe về chỗ cũ, lần này tôi có dịp được quan sát “cần câu cơm” của anh một cách tỉ
mỉ hơn. Phải nói là chiếc xe quá cũ, đèn xi-nhan phía trước đã bị bể. Anh Xa
cho biết: “Anh mua xe này cũng được 10 năm rồi. Hồi đó có người ở Úc gửi cho mẹ
anh 200 đô-la, anh mới bán chiếc Honda cup 50cc đời cũ để chuyển sang xe này.
Tuy là của Trung Quốc nhưng phân khối cũng được 100cc...”
Khi
PV Việt Hùng hỏi “Có khi nào anh oán trách cha mình, vì nếu còn có cha chắc chắn
đời anh sẽ khác?”, anh Xa trả lời:
“Không
bao giờ có chuyện oán trách đâu em. Ðúng là có lúc anh đã nghĩ nếu còn cha, chắc
chắn anh sẽ không khổ như bây giờ. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Anh tự hào khi
cha anh đã có cái chết vì lý tưởng bảo vệ sự bình yên của miền Nam Việt Nam...
Nếu cho anh được lựa chọn lại, anh vẫn sẽ chọn làm người con của ba anh. Cuộc sống
của anh có thể nghèo, nhưng khi nói về cha, anh có khối “tài sản” để tự hào mà
lấy ra để kể cho bạn bè.”
...Cái
anh đang lo và thương nhất là mẹ anh. Ngày tụi anh còn bé (khi Ðại úy Ðương hy
sinh, cậu út Xa mới lên 2 – chú thích của người viết), mẹ anh làm đủ thứ nghề,
từ buôn bán nhỏ lẻ ở chợ, rồi sang bưng bê phục vụ quán ăn. Ban ngày đi làm,
ban đêm về còn phải lo những công việc như nấu ăn, giặt quần áo và dạy tụi anh
học bài...”
Còn
mong muốn của anh Xa hiện nay?
“Anh
đã ly dị vợ từ lâu rồi, lại không có con nên chỉ sống với mẹ mà thôi. Bây giờ mẹ
cũng đã lớn tuổi, mà anh suốt ngày rong ruổi ngoài đường thì thấy lòng không
yên. Bởi vậy nếu có chút vốn thì anh sẽ mở một tiệm tạp hóa bán ở nhà để vừa có
thu nhập vừa được gần mẹ hơn.
Tại sao phải đợi 41 năm?!!!!!
Với
số tổng tiền trên 30.000 Mỹ kim - kết quả cuộc lạc quyên gây quỹ do ông Thị trưởng
Westminster Tạ Ðức Trí khởi xướng - mong ước cuối đời của bà Trần Thị Mai và
mong muốn của anh Nguyễn Viết Xa chắc chắn sẽ trở thành hiện thực.
Ðiều
còn lại chỉ là cầu mong sao cho “phép lạ” xảy ra, cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương, sống
khôn thác thiêng, sẽ cho người quả phụ trung trinh ấy tìm được xương cốt của
mình, dù chỉ là vài mảnh vụn, đồng thời mong sao anh Xa sau khi “mở một tiệm tạp
hóa bán ở nhà để vừa có thu nhập vừa được gần mẹ hơn”, sẽ tìm được một người bạn
đời mới để có con nối dõi tông đường họ Nguyễn.
Nhưng
riêng chúng tôi vẫn còn ấm ức trước câu hỏi: tại sao phải đợi cho tới 41 năm
sau ngày cộng sản chiếm miền Nam, chúng ta mới nghĩ tới việc giúp đỡ gia đình
“Người anh hùng Mũ Ðỏ tên Ðương”?
Tạm
thời bỏ qua thời gian từ 1971 tới 1975, thời gian mà bà Trần Thị Mai và 4 con
nhỏ nhờ lương “cô nhi quả phụ” của chính phủ VNCH cũng tạm đủ sống; chưa kể rất
có thể nhạc sĩ Trần Thiện Thanh và nữ ca sĩ Thanh Lan sau khi thành công về mặt
tài chánh với ca khúc "Anh không chết đâu anh” và cuốn phim “Trên đỉnh mùa
đông” đã không quên gia đình bà. Nhưng sau năm 1975, có một điều chắc chắn là
bà Mai và các con đã lâm vào cảnh khốn cùng, về mặt chính trị cũng như kinh tế.
Vậy
mà (nếu không kể một người ở Úc gửi về 200 đô-la cách đây 10 năm, theo lời kể của
anh Nguyễn Viết Xa), chúng ta đã quên mẹ con bà trong suốt 41 năm qua!
Tới
đây, trước khi viết tiếp, chúng tôi cũng xin thưa gửi như sau: nếu trong thời
gian 41 năm qua đã có những tổ chức, hội đoàn hoặc cá nhân người Việt ở hải ngoại
(ngoài vị ở Úc nói trên) thăm hỏi, giúp đỡ gia đình bà quả phụ Nguyễn Văn
Ðương, người viết xin nghiêng mình cảm phục, và xin các tổ chức, hội đoàn hoặc
cá nhân ấy tha lỗi vì không được nhắc tới trong bài viết này (bởi nghĩa cử của
quý vị không được truyền thông phổ biến).
Nếu
chúng ta không quên gia đình bà, rất có thể hai người con trai lớn của cố Ðại
úy Nguyễn Văn Ðương đã không phải tha phương cầu thực để rồi chết vì bệnh tật,
kiệt sức nơi xứ người, và rất có thể người con út Nguyễn Viết Xa đã không phải
chạy xe ôm trong suốt 20 năm qua.... Và còn rất nhiều chữ “nếu” khác.
Rất
có thể chúng ra đã không quên cái chết bi hùng của cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương
mà chỉ quên cuộc sống bi thảm của gia đình ông.
Khi
Trần Thiện Thanh và Thanh Lan thực hiện lại cuốn phim cuốn phim “Trên đỉnh mùa
đông” tại hải ngoại để phát hành thương mại dưới dạng DVD vào năm 1994, hai người
con trai lớn của cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương đã phải bỏ trốn sang Campuchia, và
người con trai út đang chuẩn bị hành nghề xe ôm. Có ai nghĩ tới việc giúp đỡ
gia đình người góa phụ ấy không?
Cựu
Trung tá Bùi Ðức Lạc (2011)
Ðầu
năm 2011, hàng trăm cựu quân nhân thuộc Gia Ðình Pháo Thủ VNCH (tức cựu quân
nhân thuộc ngành Pháo Binh QLVNCH), tề tựu tại Westminster, Califiornia, để mừng
Xuân Tân Mão, trong dịp này cựu Trung tá Bùi Ðức Lạc, Pháo Binh Sư Ðoàn Nhảy
Dù, đã vinh danh “Người anh hùng mũ đỏ tên Ðương” qua một bài rất chi tiết có tựa
“Chuyện một thời khói lửa chiến chinh”, sau đó được hàng chục website của người
Việt hải ngoại phổ biến. Có ai nghĩ tới việc giúp đỡ gia đình người góa phụ ấy
không?
Gần
đây nhất, tháng 5/2015, đài truyền hình Việt ngữ SBTN đã có phóng sự gặp gỡ bà
quả phụ Nguyễn Văn Ðương. Có ai nghĩ tới việc giúp đỡ gia đình người góa phụ ấy
không?
Tại
sao phải đợi tới khi ông Thị trưởng Thành phố Wesminster Tạ Ðức Trí khởi xướng?!
Cũng
nên biết ông Tạ Ðức Trí không phải một cựu quân nhân QLVNCH mà chỉ là rể của một
vị cựu Trung tá Thủy Quân Lục Chiến, không phải “Gia đình Dù”, cũng không phải
“Gia đình Pháo thủ”!
Ðọc
câu ông viết “Trước hoàn cảnh khó khăn, bi thảm của gia đình “Người anh
hùng mũ đỏ tên Ðương” gần như bị lãng quên hơn 40 năm qua...” ai trong
chúng ta – những cựu quân nhân QLVNCH – mà không cảm thấy xấu hổ!
Một
số người tự bào chữa rằng vì trong hơn 40 năm qua, chúng ta phải dành thời giờ,
tim óc để cho lo cá nhân, lo cho gia đình mà quên đi những điều phải đạo, quên
ơn những người cần phải nhớ, nay đọc các bài viết trên báo Người Việt mới
chợt nhớ ra rằng trước đây đã từng có một người anh hùng mũ đỏ tên Ðương!
Chúng
tôi không đồng ý trước lập luận tự bào chữa ấy.
Ngay
từ giữa thập niên 1980, khi các sĩ quan QLVNCH bị cộng sản cầm tù (mà chúng gọi
là “học tập cải tạo”) bắt đầu được thả về, một số cựu quân nhân may mắn (và
nhanh chân) thoát được vào năm 1975, đã khởi xướng, phát động việc quyên góp để
gửi về VN giúp đỡ những thượng cấp, đồng đội, và thuộc cấp bị kẹt lại, thường
là giúp đỡ trong phạm vi quân binh chủng.
Nghĩa
là người Việt hải ngoại không thiếu tấm lòng, không thiếu vật chất, nhưng cần
phải có người đứng ra khởi xướng.
Một
trong số những câu chuyện ấm lòng nhất là việc Không Quân giúp bốc mộ một Biệt
Kích Quân.
Nguyên
vào năm 1961, dưới thời Tổng thống Ngô Ðình Diệm, một chiếc phi cơ vận tải có
nhiệm vụ tiếp tế cho các toán Biệt Kích đang hoạt động ngoài miền Bắc bị rớt ở
Ninh Bình. Trong tổng số phi hành đoàn gồm 7 người và 3 biệt kích quân, có 4
người tử nạn tại chỗ, 3 người chết sau đó tại một bệnh viện ở Hà Nội, 3 người bị
đưa ra tòa xét xử.
Vì
muốn làm rùm beng vụ VNCH “xâm lăng miền Bắc” trước dư luận quốc tế, Hà Hội đã
cẩn thận cho chôn cất 3 người chết ở Hà Nội - gồm một sĩ quan Không Quân và hai
hạ sĩ quan Biệt Kích – một cách khá “tử tế”, nghĩa là có hòm và mộ bia ghi rõ
tên tuổi.
Cách
đây hơn 10 năm, sau khi hài cốt của người sĩ quan Không Quân được cải táng đưa
về trong Nam, các đặc san và trang mạng của Không Quân VNCH hải ngoại đã phổ biến
tin tức hình ảnh về số phận và nơi chôn cất của hai biệt kích quân nói trên, với
hy vọng khá mong manh sẽ có người đọc được và thông báo cho thân nhân của người
quá vãng.
May
mắn thay, trưởng nam của một trong hai biệt kích quân (hiện còn ở Việt Nam) sau
khi đọc được bài này, đã lên tiếng kêu gọi lòng hảo tâm của mọi người để có chi
phí bốc mộ cha.
Kết
quả, người Việt hải ngoại, chủ yếu là các cựu quân nhân Không Quân VNCH, đã
đóng góp hơn gấp đôi số phí tổn bốc mộ mà người con ước tính!
Như
vậy, xin được nhắc lại, người Việt hải ngoại không thiếu tấm lòng, không thiếu
vật chất, và việc gia đình bà quả phụ cố Ðại úy Nguyễn Văn Ðương phải đợi 41
năm mới nhận được sự giúp đỡ chỉ là thiếu sót vô tình của những “đồng đội” của
ông.
Nhưng,
như người tây phương thường nói, better late than never, việc ông
Thị trưởng Thành phố Westminster Tạ Ðức Trí khởi xướng cuộc lạc quyên gây quỹ
giúp đỡ gia đình bà quả phụ Nguyễn Văn Ðương đã đền bù được phần nào “thiếu sót
vô tình” ấy.
Chúng
ta hãy cùng nhau thắp một nén hương lòng tưởng nhớ, và tạ lỗi với anh linh “Người
anh hùng mũ đỏ tên Ðương” về sự bạc bẽo vô tình của mình. Dĩ nhiên, “chúng ta” ở
đây có cả bản thân người viết./-
No comments:
Post a Comment