Trung Úy Nguyễn Thanh Giang KQVNCH
Lạy trời con được bình yên
Tình yêu đó giết con trong ưu phiền
Cho đến bây giờ
Cho đến bây giờ
Sầu còn triền miên
Lạy trời con được bình yên
Ngày vui đó đã qua mất rồi
Ôi !! mấy đêm nay
Tôi cố quên người
Lại càng yêu hơn
Vào một đêm không trăng, không sao, ta trao cho nhau, một đêm tuyệt vời, một đêm rã rời, yêu ngập hồn tôi, tình ngang trái nhớ nhau suốt đời .
Mai em đi rồi
Đời buồn lắm em ơi .....
Sau cơn mơ thật dài
Là giờ phút đơn côi
Buồn này biết ngỏ cùng ai
Người đã đến trong cơn mê đầy
Thương nhớ khôn nguôi
Nửa bước không rời
Giờ đành chia phôi
Tình này tôi đã mượn vay
Hạnh phúc đó
Dung nhan của người
Xin trả cho đời
Riêng đớn đau này
Dành lại cho tôi ... ....
Sáng hôm nay anh 16.12.2015 Nam Lộc gữi lời nhắn như sau:
Dear Phạm Hòa,
Nhân
dịp TTAsia phát hành DVD "Dòng nhạc Anh Bằng & Lam Phương" vào cuối
tuần này, anh chia sẻ cùng em đôi dòng cảm nghĩ về nhạc sĩ Lam Phương
để nhờ em phổ biến trên Website của Hội cùng các phương tiện
truyền thong khác mà em có nếu thuận tiện.
Thanks em,
Anh Nam Lộc
Chỉ cái tựa đề của e-mail "Lậy Trời Con được bình yên" đã lôi cuốn vào câu chuyện:
Từ hôm cháu Nguyễn Bích Tâm liên lạc qua Blog để lại lời nhắn và e-mail như sau:
Tôi tên Tâm, ở Nha Trang Việt Nam,hôm nay vô tình đọc được bài viết này
mới biết ba tôi Nguyễn Thanh Giang là pilot phi đoàn 219, không đoàn 41,
sư đoàn 1 Đà nẵng , chỉ huy là thiếu tá Nguyễn Văn Nghĩa, hơn 40 năm
qua 4 mẹ con tôi không biết chính xác ngày ba tôi mất, chỉ biết mất tích
tháng 2 năm 1971, trận Hạ Lào Lam Sơn 719 đồi 31.Đọc bài chuyến bay tử
thần vào đồi 31 Hạ Lào của Ông, tôi thật sự thấy khủng khiếp, vì khi ba
tôi ra đi, tôi chưa được 4 tuổi...Giờ thì tôi biết chính xác ngày ba tôi
mất là 25/2/1971, thật tội nghiệp cho ông, bị thương nặng và gãy cả
2 chân, chỉ nghĩ đến những giây phút sắp chết của ông, đau đớn, mất
máu, cô đơn trong hầm, trên đồi 31 khói lửa bom đạn,...tôi thật sự sợ
hãi và ko dám tưởng tượng nữa...nhưng dù muộn còn hơn ko bao giờ tôi dc
biết sự thật này...cám ơn bài viết của Ông rất nhiều, rất rất nhiều,
thiệt tội nghiệp cho ba tôi! Cám ơn Ông! Xin lỗi Ông nếu có một lúc nào
đó Ông có thời gian xin email cho tôi với nhé, vì mẹ tôi cần thêm thông
tin về quí vị đồng đội của ba tôi, chào Ông và chúc Ông luôn mạnh khỏe và
bình an, dc mail của tôi, tam206.ptc3@gmail.com
October 27, 2015 at 2:54 AM
October 27, 2015 at 2:54 AM
Và từ đó đến nay biết bao chuyện xảy ra cho tôi và hôm nay bắt đầu lẩm bẩm "Lạy Trời Con Được Bình Yên" vừa nhận xong tin cháu Tâm tôi vội e-mail cho cháu Tâm ngay vì biết những trường hợp này người nhắn tin luôn mong chờ tin tức từng giây phút.
Cùng lúc tôi e-mail thông báo đến người viết bài là Kingbee Bùi Tá Khánh nguyên văn lời nhắc của cháu Tâm kèm theo e-mail cho anh Khánh và người thứ hai tôi liên lạc là Kingbee Phạm Minh Mẫn hiện anh đang sinh sống tại Sàigòn, ngày hôm sau nhận được thư hồi âm của cháu Tâm và cháu mừng rở vô cùng và cùng lúc tôi điện thoại cho KB Bùi Tá Khánh bên Colorado, hôm ấy chị Khánh nhấc phone và chị mừng rở vì từ bấy lâu nay chỉ nhận tin tức qua e-mail chứ chưa bao giờ nghe giọng nói, lúc ấy anh Khánh mới đi làm về và đang tắm, vài phút sau anh Khánh trả lời điện thoại và tôi báo tin vui, anh hứa sẽ viết thư cho cháu ngay.
Cùng lúc tôi phổ biến tin tức trên group e-mail của Phi Đoàn 219 và hầu như tất cả các diễn biến đều thông báo ngay lập tức.
Mấy hôm sau chưa nhận được tin cháu Tâm vì cháu bận công việc anh em chúng tôi ngồi lại viết bài "Cơn Mưa Trở Về" như gữi tấm lòng tri ân đến một anh hùng và một cái chết thật kiên cường, không đầu hàng giặc trên đồi 31 còn gọi là "Đồi Tử Thần" Hạ Lào vào tháng 2 năm 1971.
và bài viết như sau:
Tôi không biết phải nói làm sao đây, dù Đất Trời mênh mang nhưng không biết tìm đâu ra câu trả lời, tìm đâu ra câu an ủi gia đình thân nhân Tử-Sĩ, tìm đâu ra câu nói thật lòng mình với anh em đã hy sinh và cũng tự hỏi lòng ta đang là ai trên xứ lạ này ...
Nếu anh em chưa từng đọc " Chuyến Bay Tử Thần ..." do anh Khánh viết thì chắc chưa biết một trang Thiên Anh Hùng Ca của QL VNCH có gía trị muôn đời, mà trong đó có một số nhân vật đã chịu chung số phận bi thảm trên đồi 31 Hạ Lào, nhưng may mắn thay cũng có 1 số rất ít anh em hiếm hoi này vẫn còn sống và đang được đòan tụ với gia đình và người thân tại Mỹ như King Bee Trung-Uý Chung Tử Bủu, sau thời gian dài lưu đày tại Miền Bắc xa xôi sau khi anh bị gãy cánh đại bàng bên Lào năm 1971, và hôm nay anh Chung Tử Bửu đã là một vị Mục Sư đáng kính tại Tiểu Bang Texas Hoa-Kỳ và nhân đây tôi cũng xin mạn phép trích một đọan về thiên hồi ký này để người còn sống và những thế hệ tương lai của Việt Nam mai sau hiểu thêm một giai đọan tuy bi thương nhất của dân tộc nhưng cũng không kém phần hùng tráng đã ghi lại trong sử xanh nước Việt về người chiến Sĩ Miền Nam Việt Nam tức VNCH đã kiên cường bất khuất trong công việc giữ nước và bảo vệ nước.
(Trích đọan)
. . . Hôm nay đến phiên trực của chúng tôi. Phi đội gồm có 2 phi cơ do anh Chung tử Bửu lead, tôi copilot và Nguyễn văn Em là mêvô, chiếc thứ hai tôi chỉ nhớ hoa tiêu chánh là anh Yên. Chúng tôi vào phi đoàn nhận lệnh vào lúc 8 giờ sáng rồi chia tay nhau về nhà sửa soạn hành trang, hẹn gặp nhau lúc 10 giờ ngoài phi đạo 219.
Ðúng giờ hẹn, chúng tôi ra phi cơ làm tiền phi, check nhớt, xăng, load những cơ phận sửa chữa dự trữ, đồ nghề và anh em kỹ thuật 219 rồi cất cánh, trực chỉ Ðông Hà, Quảng Trị. Khoảng quá trưa thì chúng tôi ra đến Khe Sanh. Vừa đến nơi, không màng ăn trưa vì nóng lòng muốn cứu đồng đội nên chúng tôi quyết định phải vào ngay đồi 31 chứ không thể đợi lâu hơn được. Trong khi anh Bửu vào trình diện với Bộ Chỉ Huy Tiền Phương SÐ Dù để đặt kế hoạch cho chuyến bay thì tôi và mêvô Em đi check lại máy bay. Xăng vẫn còn đầy bình trước, dư sức bay không cần phải refuel.
Vừa ngồi nghỉ mệt, tôi vừa nhìn xuống bãi tải thương nơi chiếc phi cơ đang đậu hiền lành, thì cũng vừa lúc địch điều chỉnh tác xạ, một quả đạn đạn súng cối rơi trúng ngay tàu nổ tung, bốc cháy khói đen mù mịt cả một góc trời. Tôi nhìn con tàu xụm xuống, lòng quặn lên. Con tàu thân thương đó đã gần gụi với mình lâu nay, giờ thành một đống sắt vụn.
Một lát sau, theo chỉ dẫn của anh em binh sĩ Dù, chúng tôi men theo giao thông hào lần về đến ban chỉ huy Lữ Ðoàn 3 Dù. Gặp lại phi hành đoàn anh Giang, On, Sơn anh em chúng tôi mừng rỡ thăm hỏi rối rít. Chúng tôi được giới thiệu với các sĩ quan trong ban tham mưu Lữ Ðoàn 3. Ðầu tiên là đại tá Thọ lữ đoàn trưởng Lữ Ðoàn 3, thiếu tá Ðức trưởng ban 3, dại uý Trụ phụ tá ban 3, đại uý Nghĩa sĩ quan liên lạc KQ, trung uý Chính sĩ quan Không trợ Dù, thiếu uý Long phụ tá ban 2. Về phía pháo binh thì có trung tá Châu tiểu đoàn trưởng và đại uý Thương trưởng ban 3 thuộc tiểu đoàn 3 pháo binh Dù. Ðại tá Thọ mừng anh em "mới đến" mỗi người một điếu Havatampa và một ly Hennessy để lấy lại tinh thần. Tôi ngạc nhiên vô cùng, đi đánh giặc, nằm ở tuyến đầu ác liệt vậy mà mấy "ông" nhảy Dù vẫn thản nhiên hút sì-gà Cuba và uống rượu Mỹ như máy! Quả các anh ăn chơi cũng dữ mà đánh giặc cũng chì thật.
Buổi chiều vùng rừng núi trời tối thật nhanh, chúng tôi dùng tạm bữa cơm dã chiến với ban tham mưu Lữ Ðoàn rồi chia nhau ngủ ké với anh em Dù. Tôi được ngủ chung một hầm với anh Nguyễn quốc Trụ, một sĩ quan trẻ xuất thân khóa 20 trường Võ Bị Ðà Lạt. Anh cũng là anh ruột của trung uý Nguyễn hải Hoàn, một hoa tiêu chánh trong phi đoàn tôi. Tin tức chiến sự mỗi ngày một căng thẳng hơn vì đối với cộng sản bắc Việt, sự hiện diện của căn cứ 31 trên hệ thống đường mòn HCM như một lưỡi dao đâm thẳng vào yết hầu của chúng. Vì thế cộng quân đưa thêm quân vào tạo áp lực nặng nề lên căn cứ 31 với ý định đánh bật căn cứ này ra khỏi sinh lộ của chúng.
Hai hôm sau, vẫn không có chuyến bay tiếp tế nào vào được vì địch quân luôn di động dàn phòng không của chúng khiến KQVN và HK không phát huy được ưu thế của mình. Mỗi sáng, chỉ có 2 phi tuần F4 đến ném bom vài khu vực khả nghi chung quanh đồi 31 và thỉnh thoảng mới có một đợt B52 rải thảm ì ầm xa xa vọng đến rồi mọi sự lại chìm vào rừng núi trùng điệp. Ngược lại, quân bắc Việt tập trung bao vây, tăng cường pháo kích suốt ngày nhằm quấy rối và làm tiêu hao lực lượng Dù.
Sáng ngày 25 tháng 2 năm 1971, chúng tôi nhận được lệnh và khởi sự di chuyển ra các hầm cứu thương sát bãi đáp chờ đến trưa đích thân phi đoàn với 3 chiếc H34 sẽ vào tải thương binh Dù đồng thời bốc 2 phi hành đoàn ra. Tôi và anh Bửu cùng vài thương binh Dù nấp chung với nhau trong một hầm trú ẩn. Ðến trưa khi chúng tôi bắt đầu nghe tiếng máy nổ quen thuộc xa xa thì cũng là lúc địch khởi đầu trận "tiền pháo" dồn dập lên đồi 31. Qua lỗ châu mai từ trong hầm cứu thương nhìn qua bên kia đồi đối diện, cách nhau một cái yên ngựa, tôi thây rõ hai chiếc xe tăng T-54 của cộng quân tiến lên xếp hàng ngang, cùng với quân tùng thiết dày đặc chung quanh nhắm đỉnh đồi chúng tôi mà nhả đạn. Những tia lửa từ nòng súng phụt ra, tôi và anh Bửu thụp đầu xuống cùng nhìn nhau như nhắc nhớ câu mà anh em trong phi đoàn thường nói với nhau mỗi khi lên đường hành quân "Trời kêu ai nấy dạ!".
Ngòai kia, trong từng giao thông hào binh sĩ Dù chống trả mãnh liệt, nhất là những pháo thủ pháo đội C trên căn cứ 31, với những khẩu pháo đã bị hỏng bộ máy nhắm vì pháo kích của địch, họ phải hạ nòng đại bác để bắn trực xạ thẳng vào xe tăng địch bên kia đồi và trong những loạt đạn đầu tiên đã hạ ngay được 2 chiếc T54. Nhưng để trả giá cho hành động dũng cảm này nhiều binh sĩ Dù đã nằm xuống, có người nằm chết vắt trên những khẩu pháo của họ, trong số này có cả pháo đội trưởng Nguyễn văn Ðương, người đã là niềm hứng khởi cho một nhạc phẩm nổi tiếng sau đó. Chúng tôi vui sướng reo mừng trong hầm bên này. Không ngờ, chỉ mỗt lúc sau 2 xe tăng khác ở phía sau tiến tới ủi những chiếc xe cháy xuống triền đồi rồi lại hướng súng đại bác về đồi chúng tôi mà bắn! Sau vài loạt đạn, một phi tuần 2 chiếc F4 xuất hiện nhào xuống oanh tạc vào đội hình địch, và lại phá hủy thêm 2 xe tăng nữa. Trong tiếng bom đạn tơi bời, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng máy nổ của những chiếc H34 đang vần vũ trên cao như lo lắng cho số phận những đồng đội của mình. Cho đến khoảng 5 giờ chiều thì địch tràn lên chiếm được đồi. Chúng lùng xục từng hầm trú ẩn kêu gọi binh sĩ Dù ra đầu hàng. Biết không thể làm gì hơn, tôi và anh Bửu tháo bỏ súng đạn cá nhân, chui ra khỏi hầm.
Về phía KQ, tôi, anh Bửu, On và Sơn bị trói bằng dây điện thoại và bị dẫn giải ra bắc Việt chung với tất cả tù binh khác. Không thấy anh Giang và Em đâu. Chúng tôi bắt đầu thăm hỏi các SQ và binh sĩ Dù trên đường đi. Cuối cùng tôi gặp được anh Long là người ở chung trong hầm với anh Giang khi cộng quân kêu các ra đầu hàng. Ðến lần thứ 3 các anh vẫn không chịu ra nên chúng thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm. Anh Long chỉ bị thương nhẹ nên chúng bắt theo còn anh Giang vì bị thương nặng gãy cả 2 chân không đi được nên bị chúng bỏ lại và chết ở trong hầm. Về phần mêvô Em thì bị lạc đạn trúng bụng đổ ruột ra ngoài, khi bị bắt dẫn đi Em cứ 2 tay ôm bụng giữ lấy ruột mà không hề được băng bó vết thương nên đi được một khoảng không chịu được đau đớn Em gục chết ở bên đường.
Thế là 219 ghi thêm vào quân sử của mình một thiệt hại 2 phi hành đoàn trên chiến trường Hạ Lào. Trong đó anh Giang và Em đã vĩnh viễn ở lại trên đồi. Ngọn đồi quyết tử 31. Những người còn lại của 2 phi hành đoàn đó là Bửu, On, Khánh và Sơn thì sa vào tay địch, bị đưa đến những bến bờ vô định, biết còn có ngày về hay không?
Viết để nhớ đến tất cả những chiến sĩ anh hùng đã thành danh hay vô danh, vẫn còn sống hay đã hy sinh cho quê hương đất nước. Sau 31 năm ít ra tên tuổi các anh vẫn còn được nhắc đến một lần.
Bùi Tá Khánh
- - - - -
Trở lại tiếp tục chuyện cháu Tâm, con gái của Tử -Sĩ Trung Úy Nguyễn Thanh Giang, và tôi cũng xin được chia xẻ lá thư này với anh em Lôi-Hổ cũng như anh em trong PĐ King Bee 219 với những gì cháu Tâm đã trải lòng mình như sau,
Theo tôi được biết hiện tại cháu Tâm đang sống tại Nha Trang gồm 3 chị em, và trong số 3 chị em thì lúc anh Giang mất cháu út chưa đầy 1 tuổi và cháu Tâm lớn nhất gần 4 tuổi, Chị Giang đang dạy học tại Đà Nẵng và sau khi nghe tin anh Giang bị mất tích (MIA) thì chị xin về lại nguyên quán Nha Trang và ngày ấy chị cũng không biết nhiều về những chiến hữu của PD219.
Khi nói chuyện với Chị Giang chị cho biết chỉ nhớ anh Phố, riêng trường hợp mất tích của anh Giang , chị phải chờ xác nhận của Phi Đoàn và chị cũng chỉ biết theo dõi tin tức về Đại Tá Thọ bị bắt tại Hạ Lào trên báo chí mà thôi .
Chị Giang đã ráng nuôi 3 cháu 1,2, và 3 tuổi cho các cháu nên người . Riêng gia đình anh Giang vì anh là con một và cha mẹ anh bây giờ cũng đã mất nên chẳng còn ai.
Khi được hỏi nguyện vọng của chị và các cháu con anh Giang như thế nào, thì chi Giang cho biết khi anh Giang hy sinh thì các cháu còn quá nhỏ và hòan tòan không biết chút nào về cha các cháu và chị có nhắn là nếu những chiến hữu trong Phi Đòan King Bee 219 của ba cháu còn nghĩ đến tình đồng đội thì có thể liên lạc và giúp các cháu.
Tuần qua tôi có e-mail cho cháu Tâm để xin số điện thoại và địa chỉ và chưa nhận hồi âm của cháu, hiện tại chị Giang không sống gần các cháu, và Hoàn cảnh thật thương tâm của chị Giang và các cháu làm tôi cũng rất là xúc động không ít..
Tôi cũng đã liên lạc với anh Bùi Tá Khánh người đã viết Chuyến Bay Tử Thần vào đồi 31
và anh Khánh hứa sẽ liên lạc với cháu Tâm. Tôi cũng đã hỏi anh Chiêu, Cựu Liên Tóan Trưởng tại CCC, Chiến Đòan 2 Xung Kích, người đã được anh Giang Thả Tóan và đón Tóan rất nhiều lần tại đường mòn 96 và 110 của hệ thống đường mòn Hồ Chí Minh , mà trong những lần đón Tóan của anh Chiêu phi cơ King Bee (H-34) do anh Giang lái, tưởng rớt nhiều lần vì bị Ground fire (phòng không của VC), và anh Lâm Ngọc Chiêu cho biết còn rất nhớ anh Giang lái máy bay rất giỏi nhưng cũng rất Cao-bồi không ai bằng, nhưng anh Giang cũng bay ride smooth (bay sát ngọn cây) cũng không thua kém ai trong phi đòan.
Thì biết đâu ngày nay anh Giang cũng có mặt trên xứ lạ này, và con cái của anh cũng được ăn học đàng hòang và thành tài như bao con cái của anh em King Bee 219 hay H.O khác, tôi không biết anh em PĐ Long Mã nghĩ sao, riêng chúng tôi là những gã Lôi-Hổ còn sống sót trở về, không dám xem gia đình anh Giang như kẻ xa lạ hững hờ, mà cảm thấy như còn một món nợ cho người nằm xuống cần phải trả , như,
" missions impossible " của ngày nào phải hòan tất !
Mấy hôm sau chưa nhận được tin cháu Tâm vì cháu bận công việc anh em chúng tôi ngồi lại viết bài "Cơn Mưa Trở Về" như gữi tấm lòng tri ân đến một anh hùng và một cái chết thật kiên cường, không đầu hàng giặc trên đồi 31 còn gọi là "Đồi Tử Thần" Hạ Lào vào tháng 2 năm 1971.
và bài viết như sau:
Cơn Mưa Trở Về
Phạm Hòa .
Đối với anh em
tình nguyện phục vụ cho Nha-Kỹ-Thuật mà trong đó anh em nhảy tóan thuộc các
Chiến Đòan của NKT đã được đi vào huyền thọai với cái tên là Lôi-Hổ, Trong
các chuyến công tác bí mật (undergroug activities) anh em chúng tôi luôn luôn
được yểm trợ ngòai MACVSOG ra còn có được sự giúp đỡ chính thức từ Không
Quân ( như PĐ King Bee 219, PĐ 229, 235, 110, 118, 530. v.v...) , hay Lực lượng
Hải Quân (Hải Tuần, Hạm Đội...) của QL VNCH. Tất cả anh em Lôi-Hổ và các chiến
hữu yểm trợ Tóan đều đã biết trước số mạng của mình sẽ ra sao trong những
chuyến ra đi không hẹn ngày về một khi cùng nhau xâm nhập trong bóng đêm đến
bên kia bờ sông Dịch,
Túy ngọa sa trường quân
mặc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi...
Số
mệnh đã an bài cho những chiến sĩ đã đành, nhưng ít ai nghĩ đến số phận của
thân nhân những anh em, chiến sĩ vô-danh này khi họ đã hy sinh vì nước và sau
cơn Đại Hồng Thủy nước mất nhà tan, người chịu cảnh tù tội, người thì hy sinh
trên đường tìm tự do, người thì sống khắc khỏai mong chờ tin người thân mà
trong suốt hơn 40 năm qua không biết tìm ở đâu, hỏi ở đâu, sống trong vất vưởng
khổ đau và ngậm ngùi.
Cách đây mấy ngày
thật bất ngờ và qúa bất ngờ nhận được Email của một cháu gái tên là Tâm, là
con gái lớn của King Bee Nguyễn Thanh Giang thuộc Phi Đòan Long Mã 219, Trung
Úy Giang có thời cùng sống chết với anh em Lôi-Hổ chúng tôi trong việc thả
Tóan và đón Tóan trên các con đường mòn Hồ Chí Minh bên Lào, và Cambodia, mà
làm sao ai đã từng ở Recon Team (RT), thuộc 3 Chiến Đòan như: Chiến Đòan 1
Xung Kích (CCN) tại Đà Nẵng, Chiến Đòan 2 XK (CCC) tại Kontum, và Chiến Đòan 3
XK (CCS) tại Ban Mê Thuật mà lại không có ít nhiều kỷ niệm với "King Bee Man"
Nguyễn Thanh Giang ... và trong lá thư của cháu Tâm gởi cho tôi cháu đã không
ngăn được sự xúc động và đau lòng khi biết được cái chết của thân phụ cháu khi
đọc qua thiên hồi ký : "Chuyến Bay Tử Thần vào đồi 31 Hạ Lào " do King Bee Bùi
Tá Khánh ghi lại, đù nay đã trên 40 năm rồi, nhưng cũng như cơn mưa từ đâu bất
chợt ập về làm ngập hồn bao anh em, và gia đình người lính bị ngã ngựa
VNCH...Tôi không biết phải nói làm sao đây, dù Đất Trời mênh mang nhưng không biết tìm đâu ra câu trả lời, tìm đâu ra câu an ủi gia đình thân nhân Tử-Sĩ, tìm đâu ra câu nói thật lòng mình với anh em đã hy sinh và cũng tự hỏi lòng ta đang là ai trên xứ lạ này ...
Nếu anh em chưa từng đọc " Chuyến Bay Tử Thần ..." do anh Khánh viết thì chắc chưa biết một trang Thiên Anh Hùng Ca của QL VNCH có gía trị muôn đời, mà trong đó có một số nhân vật đã chịu chung số phận bi thảm trên đồi 31 Hạ Lào, nhưng may mắn thay cũng có 1 số rất ít anh em hiếm hoi này vẫn còn sống và đang được đòan tụ với gia đình và người thân tại Mỹ như King Bee Trung-Uý Chung Tử Bủu, sau thời gian dài lưu đày tại Miền Bắc xa xôi sau khi anh bị gãy cánh đại bàng bên Lào năm 1971, và hôm nay anh Chung Tử Bửu đã là một vị Mục Sư đáng kính tại Tiểu Bang Texas Hoa-Kỳ và nhân đây tôi cũng xin mạn phép trích một đọan về thiên hồi ký này để người còn sống và những thế hệ tương lai của Việt Nam mai sau hiểu thêm một giai đọan tuy bi thương nhất của dân tộc nhưng cũng không kém phần hùng tráng đã ghi lại trong sử xanh nước Việt về người chiến Sĩ Miền Nam Việt Nam tức VNCH đã kiên cường bất khuất trong công việc giữ nước và bảo vệ nước.
(Trích đọan)
. . . Hôm nay đến phiên trực của chúng tôi. Phi đội gồm có 2 phi cơ do anh Chung tử Bửu lead, tôi copilot và Nguyễn văn Em là mêvô, chiếc thứ hai tôi chỉ nhớ hoa tiêu chánh là anh Yên. Chúng tôi vào phi đoàn nhận lệnh vào lúc 8 giờ sáng rồi chia tay nhau về nhà sửa soạn hành trang, hẹn gặp nhau lúc 10 giờ ngoài phi đạo 219.
Ðúng giờ hẹn, chúng tôi ra phi cơ làm tiền phi, check nhớt, xăng, load những cơ phận sửa chữa dự trữ, đồ nghề và anh em kỹ thuật 219 rồi cất cánh, trực chỉ Ðông Hà, Quảng Trị. Khoảng quá trưa thì chúng tôi ra đến Khe Sanh. Vừa đến nơi, không màng ăn trưa vì nóng lòng muốn cứu đồng đội nên chúng tôi quyết định phải vào ngay đồi 31 chứ không thể đợi lâu hơn được. Trong khi anh Bửu vào trình diện với Bộ Chỉ Huy Tiền Phương SÐ Dù để đặt kế hoạch cho chuyến bay thì tôi và mêvô Em đi check lại máy bay. Xăng vẫn còn đầy bình trước, dư sức bay không cần phải refuel.
Một lát sau từ phòng
briefing ra, anh Bửu vắn tắt cho anh em biết về phi vụ quyết tử này. Chuyến vào
chúng ta sẽ chở theo một tiểu đội tác chến điện tử Dù cùng với 18 chiếc máy
"sensor" vào tăng phái cho căn cứ 31 dùng để phát giác đặc công địch, chuyến ra
sẽ rước phi hành đoàn anh Nguyễn thanh Giang về. 15 phút trước khi lên vùng,
pháo binh Dù sẽ bắn dọn đường mở một hành lang dọc theo quốc lộ 9, dập vào những
địa điểm được ghi nhận có phòng không địch vì tình hình lúc này rất gây cấn,
địch tập trung lên đến cấp tiểu đoàn phòng không gồm đủ loại từ 37 mm, 12ly7 và
lần đầu tiên còn nghe có cả SA7 nữa. Về không trợ thì có 2 chiếc Gunship của phi
đoàn 233 do trung uý Thục bay trước mở đường.
Trước đó trong lúc
briefing, anh Bửu đã được nói chuyện trực tiếp với anh Giang từ trong đồi 31 và
được biết, ngày hôm qua khi bay vào vùng anh Giang đã dùng chiến thuật "lá vàng
rơi", từ trên cao cúp máy auto xoáy trôn ốc xuống, nhưng vì phòng không địch quá
dày đặc nên khi gần đến đất, phi cơ anh bị trúng đạn rớt xuống gãy đuôi nằm bên
cạnh vòng rào phòng thủ ngoài cùng của Lữ Ðoàn 3 Dù. Phi hành đoàn vô sự, chỉ có
copilot là Võ văn On bị xây xát nhẹ ở cổ, tất cả chạy thoát được vào trong căn
cứ Dù. Nhưng trước khi bỏ phi cơ, mêvô Trần hùng Sơn không quên vác theo cả cây
M60 trên cửa máy bay nữa. Rút kinh nghiệm, hôm nay anh Bửu bay Rase Motte sát
ngọn cây theo hướng Ðông-Tây đi vào. Trên đường bay dọc theo quốc lộ số 9 tôi
còn nhìn thấy những cột khói bốc lên nghi ngút, chứng tỏ pháo binh Dù bắn rất
chính xác và hiệu qủa. Gần đến LZ anh Bửu đổi hướng lấy cấp Ðông Nam-Tây Bắc để
đáp xuống. Vừa ló ra khỏi rặng cây, tôi đã thấy chiếc Gunship của trung uý Thục
bay vòng lại, cùng với tiếng anh la lên trong máy "Bửu coi chừng phòng không ở
hướng Tây". Từ trên phi cơ nhìn xuống, giữa màu xanh trùng điệp của rừng cây
nhiệt đới, ngọn đồi 31 đỏ quạch nổi bật với những đốm bụi đất tung lên từng cơn
vì đạn pháo kích quấy phá của cộng quân bắc Việt. Không nao núng, anh Bửu vẫn
điềm tĩnh tiếp tục đáp xuống. Khi phi cơ còn cách mặt đất độ 15 thước thì trúng
một tràng đạn phòng không, phi cơ phát hoả, bùng lên một đám khói bao trùm cả
phi cơ, mêvô Em la lên khẩn cấp trong máy "đáp xuống, đáp xuống anh Bửu ơi, máy
bay cháy". Cùng lúc anh Bửu cũng cao tiếng báo động cho chiếc wing "Yên ơi, tao
bị trúng đạn rồi, đừng xuống nữa" trong khi vẫn bình tĩnh đáp xuống. May mắn là
đạn trúng vào bình xăng phụ đã hết xăng, chỉ còn ít hơi đốt, nên phi cơ không
bắt cháy như phi cơ đại uý An ở Bù Ðốp hôm nào. Vừa chạm đất, theo phản xạ tôi
cùng anh Bửu nhanh tay tắt gió, xăng, điện rồi nhảy ra khỏi phi cơ. Mọi người
chạy ngược lên đồi về phía hàng rào phòng thủ thứ nhất của đại đội công vụ Dù
cách khoảng 100 thước. Tôi còn tiếc chiếc xách tay quần áo nên phóng vào trong
phi cơ để lấy. Một cảnh thương tâm hiện ra trước mắt, một binh sĩ Dù bị trúng
đạn ngay giữa trán, nằm ngửa chết ngay trên ghế. Trên sàn tàu, đống máy "sensor"
vẫn còn nguyên vẹn. Tôi chỉ kịp vớ lấy cái xách tay rồi phóng chạy lên đồi theo
những tiếng kêu gọi của binh sĩ Dù "trên đây nè thiếu uý, tụi tôi bắn yểm trợ
cho". Tôi lom khom chạy trong khi tiếng đạn nổ lóc chóc trên đầu. Lên đến nơi
tôi thở như bò rống. Không quân mà hành quân dưới đất thì phải biết là mệt đến
đâu. Tôi nhớ mãi hôm đó là ngày 22 tháng 2 năm 1971.Vừa ngồi nghỉ mệt, tôi vừa nhìn xuống bãi tải thương nơi chiếc phi cơ đang đậu hiền lành, thì cũng vừa lúc địch điều chỉnh tác xạ, một quả đạn đạn súng cối rơi trúng ngay tàu nổ tung, bốc cháy khói đen mù mịt cả một góc trời. Tôi nhìn con tàu xụm xuống, lòng quặn lên. Con tàu thân thương đó đã gần gụi với mình lâu nay, giờ thành một đống sắt vụn.
Một lát sau, theo chỉ dẫn của anh em binh sĩ Dù, chúng tôi men theo giao thông hào lần về đến ban chỉ huy Lữ Ðoàn 3 Dù. Gặp lại phi hành đoàn anh Giang, On, Sơn anh em chúng tôi mừng rỡ thăm hỏi rối rít. Chúng tôi được giới thiệu với các sĩ quan trong ban tham mưu Lữ Ðoàn 3. Ðầu tiên là đại tá Thọ lữ đoàn trưởng Lữ Ðoàn 3, thiếu tá Ðức trưởng ban 3, dại uý Trụ phụ tá ban 3, đại uý Nghĩa sĩ quan liên lạc KQ, trung uý Chính sĩ quan Không trợ Dù, thiếu uý Long phụ tá ban 2. Về phía pháo binh thì có trung tá Châu tiểu đoàn trưởng và đại uý Thương trưởng ban 3 thuộc tiểu đoàn 3 pháo binh Dù. Ðại tá Thọ mừng anh em "mới đến" mỗi người một điếu Havatampa và một ly Hennessy để lấy lại tinh thần. Tôi ngạc nhiên vô cùng, đi đánh giặc, nằm ở tuyến đầu ác liệt vậy mà mấy "ông" nhảy Dù vẫn thản nhiên hút sì-gà Cuba và uống rượu Mỹ như máy! Quả các anh ăn chơi cũng dữ mà đánh giặc cũng chì thật.
Buổi chiều vùng rừng núi trời tối thật nhanh, chúng tôi dùng tạm bữa cơm dã chiến với ban tham mưu Lữ Ðoàn rồi chia nhau ngủ ké với anh em Dù. Tôi được ngủ chung một hầm với anh Nguyễn quốc Trụ, một sĩ quan trẻ xuất thân khóa 20 trường Võ Bị Ðà Lạt. Anh cũng là anh ruột của trung uý Nguyễn hải Hoàn, một hoa tiêu chánh trong phi đoàn tôi. Tin tức chiến sự mỗi ngày một căng thẳng hơn vì đối với cộng sản bắc Việt, sự hiện diện của căn cứ 31 trên hệ thống đường mòn HCM như một lưỡi dao đâm thẳng vào yết hầu của chúng. Vì thế cộng quân đưa thêm quân vào tạo áp lực nặng nề lên căn cứ 31 với ý định đánh bật căn cứ này ra khỏi sinh lộ của chúng.
Hai hôm sau, vẫn không có chuyến bay tiếp tế nào vào được vì địch quân luôn di động dàn phòng không của chúng khiến KQVN và HK không phát huy được ưu thế của mình. Mỗi sáng, chỉ có 2 phi tuần F4 đến ném bom vài khu vực khả nghi chung quanh đồi 31 và thỉnh thoảng mới có một đợt B52 rải thảm ì ầm xa xa vọng đến rồi mọi sự lại chìm vào rừng núi trùng điệp. Ngược lại, quân bắc Việt tập trung bao vây, tăng cường pháo kích suốt ngày nhằm quấy rối và làm tiêu hao lực lượng Dù.
Sáng ngày 25 tháng 2 năm 1971, chúng tôi nhận được lệnh và khởi sự di chuyển ra các hầm cứu thương sát bãi đáp chờ đến trưa đích thân phi đoàn với 3 chiếc H34 sẽ vào tải thương binh Dù đồng thời bốc 2 phi hành đoàn ra. Tôi và anh Bửu cùng vài thương binh Dù nấp chung với nhau trong một hầm trú ẩn. Ðến trưa khi chúng tôi bắt đầu nghe tiếng máy nổ quen thuộc xa xa thì cũng là lúc địch khởi đầu trận "tiền pháo" dồn dập lên đồi 31. Qua lỗ châu mai từ trong hầm cứu thương nhìn qua bên kia đồi đối diện, cách nhau một cái yên ngựa, tôi thây rõ hai chiếc xe tăng T-54 của cộng quân tiến lên xếp hàng ngang, cùng với quân tùng thiết dày đặc chung quanh nhắm đỉnh đồi chúng tôi mà nhả đạn. Những tia lửa từ nòng súng phụt ra, tôi và anh Bửu thụp đầu xuống cùng nhìn nhau như nhắc nhớ câu mà anh em trong phi đoàn thường nói với nhau mỗi khi lên đường hành quân "Trời kêu ai nấy dạ!".
Ngòai kia, trong từng giao thông hào binh sĩ Dù chống trả mãnh liệt, nhất là những pháo thủ pháo đội C trên căn cứ 31, với những khẩu pháo đã bị hỏng bộ máy nhắm vì pháo kích của địch, họ phải hạ nòng đại bác để bắn trực xạ thẳng vào xe tăng địch bên kia đồi và trong những loạt đạn đầu tiên đã hạ ngay được 2 chiếc T54. Nhưng để trả giá cho hành động dũng cảm này nhiều binh sĩ Dù đã nằm xuống, có người nằm chết vắt trên những khẩu pháo của họ, trong số này có cả pháo đội trưởng Nguyễn văn Ðương, người đã là niềm hứng khởi cho một nhạc phẩm nổi tiếng sau đó. Chúng tôi vui sướng reo mừng trong hầm bên này. Không ngờ, chỉ mỗt lúc sau 2 xe tăng khác ở phía sau tiến tới ủi những chiếc xe cháy xuống triền đồi rồi lại hướng súng đại bác về đồi chúng tôi mà bắn! Sau vài loạt đạn, một phi tuần 2 chiếc F4 xuất hiện nhào xuống oanh tạc vào đội hình địch, và lại phá hủy thêm 2 xe tăng nữa. Trong tiếng bom đạn tơi bời, tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng máy nổ của những chiếc H34 đang vần vũ trên cao như lo lắng cho số phận những đồng đội của mình. Cho đến khoảng 5 giờ chiều thì địch tràn lên chiếm được đồi. Chúng lùng xục từng hầm trú ẩn kêu gọi binh sĩ Dù ra đầu hàng. Biết không thể làm gì hơn, tôi và anh Bửu tháo bỏ súng đạn cá nhân, chui ra khỏi hầm.
Về phía KQ, tôi, anh Bửu, On và Sơn bị trói bằng dây điện thoại và bị dẫn giải ra bắc Việt chung với tất cả tù binh khác. Không thấy anh Giang và Em đâu. Chúng tôi bắt đầu thăm hỏi các SQ và binh sĩ Dù trên đường đi. Cuối cùng tôi gặp được anh Long là người ở chung trong hầm với anh Giang khi cộng quân kêu các ra đầu hàng. Ðến lần thứ 3 các anh vẫn không chịu ra nên chúng thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm. Anh Long chỉ bị thương nhẹ nên chúng bắt theo còn anh Giang vì bị thương nặng gãy cả 2 chân không đi được nên bị chúng bỏ lại và chết ở trong hầm. Về phần mêvô Em thì bị lạc đạn trúng bụng đổ ruột ra ngoài, khi bị bắt dẫn đi Em cứ 2 tay ôm bụng giữ lấy ruột mà không hề được băng bó vết thương nên đi được một khoảng không chịu được đau đớn Em gục chết ở bên đường.
Thế là 219 ghi thêm vào quân sử của mình một thiệt hại 2 phi hành đoàn trên chiến trường Hạ Lào. Trong đó anh Giang và Em đã vĩnh viễn ở lại trên đồi. Ngọn đồi quyết tử 31. Những người còn lại của 2 phi hành đoàn đó là Bửu, On, Khánh và Sơn thì sa vào tay địch, bị đưa đến những bến bờ vô định, biết còn có ngày về hay không?
Viết để nhớ đến tất cả những chiến sĩ anh hùng đã thành danh hay vô danh, vẫn còn sống hay đã hy sinh cho quê hương đất nước. Sau 31 năm ít ra tên tuổi các anh vẫn còn được nhắc đến một lần.
Bùi Tá Khánh
- - - - -
Trở lại tiếp tục chuyện cháu Tâm, con gái của Tử -Sĩ Trung Úy Nguyễn Thanh Giang, và tôi cũng xin được chia xẻ lá thư này với anh em Lôi-Hổ cũng như anh em trong PĐ King Bee 219 với những gì cháu Tâm đã trải lòng mình như sau,
" Tôi tên Tâm, ở Nha Trang Việt
Nam, hôm nay vô tình đọc được bài viết này mới biết ba tôi Nguyễn Thanh Giang là
pilot phi đoàn 219, không đoàn 41, sư đoàn 1 Đà nẵng , chỉ huy là thiếu tá
Nguyễn Văn Nghĩa, hơn 40 năm qua 4 mẹ con tôi không biết chính xác ngày ba tôi
mất, chỉ biết mất tích tháng 2 năm 1971, trận Hạ Lào Lam Sơn 719 đồi 31.Đọc bài
chuyến bay tử thần vào đồi 31 Hạ Lào của Ông, tôi thật sự thấy khủng khiếp, vì khi ba tôi ra đi,
tôi chưa được 4 tuổi...Giờ thì tôi biết chính xác ngày ba tôi mất là 25/2/1971,
thật tội nghiệp cho ông, bị thương nặng và gãy cả 2 chân, chỉ nghĩ đến những
giây phút sắp chết của ông, đau đớn, mất máu, cô đơn trong hầm, trên đồi 31 khói
lửa bom đạn,...tôi thật sự sợ hãi và ko dám tưởng tượng nữa...nhưng dù muộn còn
hơn ko bao giờ tôi dc biết sự thật này...
Cám ơn bài viết của Ông rất nhiều, rất rất nhiều, thiệt tội nghiệp cho ba tôi! Cám ơn Ông!
Xin lỗi Ông nếu có một lúc nào đó Ông có thời gian xin email cho tôi với nhé, vì mẹ tôi cần thêm thông tin về quí vị đồng đội của ba tôi,chào Ông và chúc Ông luôn mạnh khỏe và bình an ".
- - - -
-Cám ơn bài viết của Ông rất nhiều, rất rất nhiều, thiệt tội nghiệp cho ba tôi! Cám ơn Ông!
Xin lỗi Ông nếu có một lúc nào đó Ông có thời gian xin email cho tôi với nhé, vì mẹ tôi cần thêm thông tin về quí vị đồng đội của ba tôi,chào Ông và chúc Ông luôn mạnh khỏe và bình an ".
Theo tôi được biết hiện tại cháu Tâm đang sống tại Nha Trang gồm 3 chị em, và trong số 3 chị em thì lúc anh Giang mất cháu út chưa đầy 1 tuổi và cháu Tâm lớn nhất gần 4 tuổi, Chị Giang đang dạy học tại Đà Nẵng và sau khi nghe tin anh Giang bị mất tích (MIA) thì chị xin về lại nguyên quán Nha Trang và ngày ấy chị cũng không biết nhiều về những chiến hữu của PD219.
Khi nói chuyện với Chị Giang chị cho biết chỉ nhớ anh Phố, riêng trường hợp mất tích của anh Giang , chị phải chờ xác nhận của Phi Đoàn và chị cũng chỉ biết theo dõi tin tức về Đại Tá Thọ bị bắt tại Hạ Lào trên báo chí mà thôi .
Chị Giang đã ráng nuôi 3 cháu 1,2, và 3 tuổi cho các cháu nên người . Riêng gia đình anh Giang vì anh là con một và cha mẹ anh bây giờ cũng đã mất nên chẳng còn ai.
Khi được hỏi nguyện vọng của chị và các cháu con anh Giang như thế nào, thì chi Giang cho biết khi anh Giang hy sinh thì các cháu còn quá nhỏ và hòan tòan không biết chút nào về cha các cháu và chị có nhắn là nếu những chiến hữu trong Phi Đòan King Bee 219 của ba cháu còn nghĩ đến tình đồng đội thì có thể liên lạc và giúp các cháu.
Tuần qua tôi có e-mail cho cháu Tâm để xin số điện thoại và địa chỉ và chưa nhận hồi âm của cháu, hiện tại chị Giang không sống gần các cháu, và Hoàn cảnh thật thương tâm của chị Giang và các cháu làm tôi cũng rất là xúc động không ít..
Tôi cũng đã liên lạc với anh Bùi Tá Khánh người đã viết Chuyến Bay Tử Thần vào đồi 31
và anh Khánh hứa sẽ liên lạc với cháu Tâm. Tôi cũng đã hỏi anh Chiêu, Cựu Liên Tóan Trưởng tại CCC, Chiến Đòan 2 Xung Kích, người đã được anh Giang Thả Tóan và đón Tóan rất nhiều lần tại đường mòn 96 và 110 của hệ thống đường mòn Hồ Chí Minh , mà trong những lần đón Tóan của anh Chiêu phi cơ King Bee (H-34) do anh Giang lái, tưởng rớt nhiều lần vì bị Ground fire (phòng không của VC), và anh Lâm Ngọc Chiêu cho biết còn rất nhớ anh Giang lái máy bay rất giỏi nhưng cũng rất Cao-bồi không ai bằng, nhưng anh Giang cũng bay ride smooth (bay sát ngọn cây) cũng không thua kém ai trong phi đòan.
Anh em đã hy sinh
cho người còn sống có được ngày nay , và đa số anh em King Bee 219 qua Mỹ
tương đối sớm, nếu ngày ấy Trung-úy Phi Công 219 Nguyễn Thanh Giang không bị
gãy cánh đại bàng bên xứ Lào xa xôi rồi sau đó không lâu tại đồi 31, cùng hy
sinh một lúc với người Đại-Úy Mũ-Đỏ tên Đương,
" Anh không chết đâu em , người
anh Hùng Mũ-Đỏ tên Đương....
Tôi vẩn thấy đêm đêm, một bông
dù sáng trên đồi máu ..." Thì biết đâu ngày nay anh Giang cũng có mặt trên xứ lạ này, và con cái của anh cũng được ăn học đàng hòang và thành tài như bao con cái của anh em King Bee 219 hay H.O khác, tôi không biết anh em PĐ Long Mã nghĩ sao, riêng chúng tôi là những gã Lôi-Hổ còn sống sót trở về, không dám xem gia đình anh Giang như kẻ xa lạ hững hờ, mà cảm thấy như còn một món nợ cho người nằm xuống cần phải trả , như,
" missions impossible " của ngày nào phải hòan tất !
Và hàng cây me trút lá
khô trên vai tôi...
Càng nhớ thương bạn ơi !
(GBKT)
Phạm
Hòa.
Toán 723 /SCT/NKT
(Mùa Tạ Ơn, Tháng 11 năm
2015).
Vào ngày 5 tháng 11 thì nhận e-mail cháu Tâm hồi âm như sau:
Nguyen Thi Bich
To Pham Hoa
Nov 5 at 2:21 AM
Kính thưa các chú, các bác đã từng là bạn bè chiến hữu hay cũng đã từng quen biết Ba của con, trung úy Nguyễn Thanh Giang, là pilot phi đoàn 219, không đoàn 41, sư đoàn 1 Đà Nẵng, chết trận ngày 25/2/1971 trận Hạ Lào Lam Sơn 719 trên đồi 31.
Con không biết bắt đầu thư như thế nào cho phải phép, nên con xin lỗi trước nếu con có dùng từ ngữ sai, không phù hợp với những người thuộc thế hệ cha anh, chú bác đi trước mình!
Đã hơn 40 mươi năm qua, cát bụi thời gian đã phủ mờ mọi thứ, song hôm nay gia đình con may mắn biết được chi tiết về những ngày tháng cuối cùng của Ba con và quan trọng hơn cả là biết được ngày chết...và cả những khoảnh khắc 'dễ thương" (khi cộng quân kêu các anh ra đầu hàng, đến lần thứ ba các anh vẫn không chịu ra nên thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm...), trước khi chết, ba Giang của con " dễ thương thiệt" và còn bướng bỉnh nữa, phải không ạ!
Con sợ gợi lại ký ức kinh hoàng của chiến tranh, dù là người của chiến tuyến nào cũng đều phải ra trận, gia đình nào có chồng, cha, con, anh em, người thân,...phải nằm xuống và lẽ dĩ nhiên là phải chịu mất mát, đau thương, ngậm ngùi,...
Thưa các chú, các bác, ngày hôm nay biết được tin tức đồng đội, bạn bè, người quen của Ba con ngày xưa ấy đã định cư ở Mỹ, có cuộc sống bình yên ở đất nước tự do, gia đình con xin kính chúc mọi người luôn dồi dào sức khỏe, bình an và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống riêng. Sẽ có một lúc nào đó mọi người có thể tụ tập cùng nhau, có chú bác nào đó nhắc đến tên Ba của con, thì hãy dành cho Ông một chén trà hội ngộ, coi như tưởng nhớ đến người bạn đã đi xa lâu lắm rồi...Con xin cảm ơn mọi người trước nhé!
Xin mọi người hãy an lòng, nhất là chú Phạm Hòa, chú đã quan tâm và liên lạc thư cho con trong thời gian qua, gia đình con cảm thấy được an ủi, được cảm thông và đã khóc khi đọc thư của chú gửi ngày hôm qua...Cơn mưa trở về/Mùa Tạ ơn, tháng 11 năm 2015.
Gia đình con đã trải qua quá nhiều những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, 4 mẹ con con nương tựa vào nhau để tồn tại, mẹ con trở thành góa phụ năm 26 tuổi, Ba con đi xa khi con và em gái kế còn quá nhỏ không biết chết chóc là gì, Ba con mất tháng 2 thì tháng 4 em gái út mới ra đời, mẹ con ôm 3 đứa con gái về Nha Trang đi dạy học kiếm sống và mất dần mọi thông tin về đồng đội, ban bè của Ba con từ thuở đó.
Xuân Hạ Thu Đông rồi Xuân, cuộc đời bể dâu chìm nổi, nhưng bây giờ thì sóng gió rồi cũng qua, 3 chị em con ai cũng được mẹ cho học hành có nghề nghiệp, có gia đình riêng, có công việc tạm ổn để sống bình thường như bao người. Mọi việc ở đời tùy duyên mà, không thể khác.
Xin chú Hòa và mọi người đừng cảm thấy như còn một món nợ cho người nằm xuống cần phải trả như" missions impossible" của ngày nào phải hoàn tất! Gia đình con tìm kiếm được thông tin về Ba con là một duyên lành, cám ơn tất cả mọi người đã cung cấp thông tin, và không cần gì hơn!!!
Vì thế con rất ngại và suy nghĩ dữ lắm khi viết những dòng thư này, con xin đại diện gia đình một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều!!!
Số mệnh đã an bài cho tất cả chúng ta, cũng có khi Ba con đã tái sinh ở cảnh giới nào đó an lành hơn rồi, nhân mùa lễ Tạ ơn sắp đến con xin kính chúc mọi người một mùa lễ vui tươi, tràn đầy tình yêu thương và bình yên bên gia đình.
Con xin dừng thư! Con Tâm!
P/S: nếu con có viết gì chưa đúng, xin các chú bác lượng thứ cho con nhen!
To Pham Hoa
Nov 5 at 2:21 AM
Kính thưa các chú, các bác đã từng là bạn bè chiến hữu hay cũng đã từng quen biết Ba của con, trung úy Nguyễn Thanh Giang, là pilot phi đoàn 219, không đoàn 41, sư đoàn 1 Đà Nẵng, chết trận ngày 25/2/1971 trận Hạ Lào Lam Sơn 719 trên đồi 31.
Con không biết bắt đầu thư như thế nào cho phải phép, nên con xin lỗi trước nếu con có dùng từ ngữ sai, không phù hợp với những người thuộc thế hệ cha anh, chú bác đi trước mình!
Đã hơn 40 mươi năm qua, cát bụi thời gian đã phủ mờ mọi thứ, song hôm nay gia đình con may mắn biết được chi tiết về những ngày tháng cuối cùng của Ba con và quan trọng hơn cả là biết được ngày chết...và cả những khoảnh khắc 'dễ thương" (khi cộng quân kêu các anh ra đầu hàng, đến lần thứ ba các anh vẫn không chịu ra nên thảy lựu đạn chày và bắn xối xả vào hầm...), trước khi chết, ba Giang của con " dễ thương thiệt" và còn bướng bỉnh nữa, phải không ạ!
Con sợ gợi lại ký ức kinh hoàng của chiến tranh, dù là người của chiến tuyến nào cũng đều phải ra trận, gia đình nào có chồng, cha, con, anh em, người thân,...phải nằm xuống và lẽ dĩ nhiên là phải chịu mất mát, đau thương, ngậm ngùi,...
Thưa các chú, các bác, ngày hôm nay biết được tin tức đồng đội, bạn bè, người quen của Ba con ngày xưa ấy đã định cư ở Mỹ, có cuộc sống bình yên ở đất nước tự do, gia đình con xin kính chúc mọi người luôn dồi dào sức khỏe, bình an và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống riêng. Sẽ có một lúc nào đó mọi người có thể tụ tập cùng nhau, có chú bác nào đó nhắc đến tên Ba của con, thì hãy dành cho Ông một chén trà hội ngộ, coi như tưởng nhớ đến người bạn đã đi xa lâu lắm rồi...Con xin cảm ơn mọi người trước nhé!
Xin mọi người hãy an lòng, nhất là chú Phạm Hòa, chú đã quan tâm và liên lạc thư cho con trong thời gian qua, gia đình con cảm thấy được an ủi, được cảm thông và đã khóc khi đọc thư của chú gửi ngày hôm qua...Cơn mưa trở về/Mùa Tạ ơn, tháng 11 năm 2015.
Gia đình con đã trải qua quá nhiều những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, 4 mẹ con con nương tựa vào nhau để tồn tại, mẹ con trở thành góa phụ năm 26 tuổi, Ba con đi xa khi con và em gái kế còn quá nhỏ không biết chết chóc là gì, Ba con mất tháng 2 thì tháng 4 em gái út mới ra đời, mẹ con ôm 3 đứa con gái về Nha Trang đi dạy học kiếm sống và mất dần mọi thông tin về đồng đội, ban bè của Ba con từ thuở đó.
Xuân Hạ Thu Đông rồi Xuân, cuộc đời bể dâu chìm nổi, nhưng bây giờ thì sóng gió rồi cũng qua, 3 chị em con ai cũng được mẹ cho học hành có nghề nghiệp, có gia đình riêng, có công việc tạm ổn để sống bình thường như bao người. Mọi việc ở đời tùy duyên mà, không thể khác.
Xin chú Hòa và mọi người đừng cảm thấy như còn một món nợ cho người nằm xuống cần phải trả như" missions impossible" của ngày nào phải hoàn tất! Gia đình con tìm kiếm được thông tin về Ba con là một duyên lành, cám ơn tất cả mọi người đã cung cấp thông tin, và không cần gì hơn!!!
Vì thế con rất ngại và suy nghĩ dữ lắm khi viết những dòng thư này, con xin đại diện gia đình một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều!!!
Số mệnh đã an bài cho tất cả chúng ta, cũng có khi Ba con đã tái sinh ở cảnh giới nào đó an lành hơn rồi, nhân mùa lễ Tạ ơn sắp đến con xin kính chúc mọi người một mùa lễ vui tươi, tràn đầy tình yêu thương và bình yên bên gia đình.
Con xin dừng thư! Con Tâm!
P/S: nếu con có viết gì chưa đúng, xin các chú bác lượng thứ cho con nhen!